Skip to content
All posts

Bạn có hạnh phúc không?

Quan điểm của mỗi người về hạnh phúc thường khác nhau. Bạn thì sao? Với bạn hạnh phúc là gì? Và bạn có cảm thấy mình đang hạnh phúc không?

Câu chuyện sau đây được kể bởi Tiến Sĩ Charles Garfield có thể giúp bạn thêm một góc nhìn thú vị về hạnh phúc..

bạn có hạnh phúc không?

Nếu bạn đã từng đi qua một trạm thu phí, bạn sẽ nhận ra rằng mối quan hệ của bạn với người ngồi trong bốt thực sự không gần gũi chút nào. Đó đơn giản là một trong những cuộc gặp gỡ thường xuyên mà cuộc sống mang lại:

Bạn trả tiền; bạn có thể nhận lại tiền thừa; bạn lái xe đi.

Tôi đã đi qua từng bốt trong tất cả 17 bốt của trạm thu phí trên đường qua cầu Oakland-San Francisco Bay hàng ngàn lần, và chưa bao giờ có cuộc trao đổi đáng nhớ với bất kỳ ai.

Một buổi sáng muộn vào năm 1984, trên đường đến ăn trưa ở San Francisco, tôi lái xe vào một trong những bốt của trạm thu phí. Tôi nghe thấy tiếng nhạc to. Nghe như một buổi tiệc, hoặc một buổi hòa nhạc của Michael Jackson. Tôi nhìn xung quanh. Các xe ô tô gần đó không có cái nào đang mở cửa sổ cả. Tôi nhìn vào bốt thu phí. Bên trong đó, một người đàn ông đang nhảy múa.

- Anh đang làm gì thế? - Tôi hỏi.

- Tôi đang tổ chức một bữa tiệc. - Anh ta nói.

- Còn những người khác? - Tôi nhìn sang các bốt thu phí khác; không thấy động tĩnh gì ở đó cả.

- Họ không được mời.

Tôi định hỏi anh ấy hàng tá câu hỏi, nhưng ai đó đang bấm còi thúc giục sau lưng nên tôi đành lái xe đi. Lúc đó tôi đã tự nhủ: Phải tìm lại người này! Trong đôi mắt anh ta ánh lên rằng chắc hẳn có điều gì kỳ diệu trong bốt thu phí đó.

Mấy tháng sau, tôi gặp lại anh ấy, vẫn với tiếng nhạc to, và vẫn đang tổ chức một bữa tiệc.

Tôi lại hỏi, "Anh đang làm gì thế?"

- Tôi nhớ ra anh rồi. Tôi vẫn đang khiêu vũ. Tôi vẫn đang tổ chức bữa tiệc đó.

- Nhìn xem. Những người khác thì sao? - Tôi thắc mắc.

- Anh thấy những cái bốt giống cái gì? - Anh ta chỉ xuống dãy bốt thu phí.

- Nó giống như các bốt thu phí.

- Không sáng tạo chút nàoooooo!

- Okay, tôi chịu thua. Với anh chúng giống cái gì?

Anh ta nói, "Những cái quan tài dựng đứng."

- Tại sao anh lại nói như vậy?

- Tôi có thể chứng minh điều đó. Mỗi sáng lúc 8:30, những người sống bước vào đó. Sau đó, họ chết trong tám giờ. Lúc 4:30, giống như Lazarus từ cõi chết, họ hồi sinh và về nhà. Trong tám giờ, trí óc đóng băng, chết ngập trong công việc. Đơn điệu và buồn chán.

Tôi rất ngạc nhiên. Người này đã phát triển một triết lý về công việc của mình. Tôi không thể không hỏi câu hỏi tiếp theo: "Tại sao nó lại khác với anh? Tôi thấy anh đang vui vẻ."

Anh ta nhìn tôi. "Tôi biết là anh sẽ hỏi điều đó," anh ta nói. "Một ngày nào đó, tôi sẽ trở thành một vũ công." Anh ta chỉ vào toà nhà quản lý. "Cấp trên của tôi đang ở trong đó và họ đang chi trả cho việc học tập của tôi."

Mười sáu người chết ở trong công việc của mình, và người thứ mười bảy, trong hoàn cảnh hoàn toàn tương tự, lại tìm ra cách để sống. Người đó đã tổ chức một bữa tiệc mà bạn và tôi có lẽ sẽ không thể kéo dài được ba ngày. Thật đơn điệu!

Sau đó, chúng tôi ăn trưa cùng nhau, anh ta nói, "Tôi không hiểu tại sao ai đó lại nghĩ công việc của tôi nhàm chán. Tôi có một văn phòng vị trí góc, kính xung quanh. Tôi có thể nhìn thấy cầu Golden Gate, San Francisco, những ngọn đồi Berkeley; nửa thế giới phương Tây tới đây để du lịch trong khi tôi chỉ cần đi vài bước và tập khiêu vũ mỗi ngày."

Abraham Lincoln đã nói, "Mọi người hạnh phúc như họ tự quyết định."

Bạn có đồng ý không?